1. "Cả lớp toàn người sáng mắt, không biết thầy chắc chắn có nhận người khiếm thị không nên suốt một tuần liền em chỉ dám ngồi học lén ngoài cửa sổ. Thấy em có năng khiếu, thầy nhận dạy miễn phí". Vũ Tuấn Phong còn nhớ như in cơ duyên đưa em đến với chiếc đàn organ, điều mà cậu trẻ em nông thôn khiếm thị nghèo chưa bao giờ dám mơ tới.

Còn cậu bạn thân của Phong thì không thể quên 365 ngày cút kít đạp xe gần 20 chiếc số chở Phong xuống thành phố học. tầm đó, đêm nào tầm nhà Phong cũng có chất âm đàn vọng ra miệt mài. Thôn đồn ra xã, xã đồn ra huyện, huyện này đồn đến huyện khác, hễ ở đâu thật sự có cưới hỏi là ở đó có mặt "chàng nghệ sĩ khiếm thị" (biệt danh mà cả xã Hòa Xuân Đông, Đông Hòa, Phú Yên dành cho Phong). chắc chắn có lúc chạy sô mệt nghỉ nhưng có tháng kiêng cữ chẳng ai cưới xin gì, "chàng nghệ sĩ" thất nghiệp nên mày mò học thêm đàn bầu để phối với đàn cò và bộ gõ chơi cho... đám ma. "Cát-sê" đám ma không cao bằng cưới hỏi nhưng được cái đỡ thất nghiệp. Phong kể, gặp nhiều nhà nghèo quá, em tặng luôn tiền thù lao...

2. Sau 30 năm cầm súng tại chiến trường, hòa bình lập lại, chú Vũ Tâm Hùng, cha của Phong lại tiếp tục tự nguyện trở về chiến trường xưa tìm hài cốt đồng đội. từ đồng bằng đến miền núi, khoảng đèo Cù Mông đến đèo Cổ model, đâm xuyên qua Mũi Điện..., chú Hùng đều đến. Mặc cho rừng thiêng nước độc, vắt cắn sưng mình, gai cào rách áo, người lính già cứ gùi trên lưng hài cốt đồng đội vượt đèo băng suối mà đi. Cô Đặng Thị Liệt, mẹ Phong tâm sự: "Suốt 8 năm liền ổng bỏ đi biền biệt. Nhà cửa, con cái một tay tui lo hết. Nhiều khi nghĩ tủi thân lắm. Nhưng ổng một lòng vì đồng đội thì mình đành một lòng vì ổng nuôi con vậy". "Cơm nhà, áo vợ" làm nhiệm vụ, 8 năm tự tay chú đã bốc hơn ngàn cái mộ. Chú Hùng tâm niệm: "Đồng đội giành phần chết để mình được sống. Họ hy sinh không phút nghĩ suy thì cớ sao mình phải so đo tính toán thiệt hơn". Phong bộc bạch chính câu nói ấy của cha đã giúp em thôi oán trách cuộc đời, gạt bỏ tự ti & vượt lên số phận. Phong vẫn luôn lấy làm tự hào vì "em là sản phẩm của một người cha cao cả & một người mẹ giàu đức hy sinh".

3. Từng có 4 năm sống hạnh phúc trong trung tâm nhân đạo Quê Hương (Bình Dương) nên tầm nhỏ Phong đã ôm ấp ước mơ mở một ngôi nhà tình thương để cưu mang những bạn trẻ nghèo đồng cảnh ngộ & dạy đàn ọt để họ có một cái nghề thông thường. 17 tuổi, Phong bắt đầu nuôi ước mơ của mình bằng những đồng tiền em vất vả kiếm được từ những đám ma chay, cưới hỏi. Nửa đêm về sáng khách hàng cha già vẫn thao thức cùng con bên tiếng đàn bầu rỉ rả đứt ruột đứt gan. Cha mừng vì con không những biết tự lo cho mình mà còn biết nhắc đến người khác, như cha.